Tôi tò mò nhìn hai chỏm ria chỉ nhỉnh hơn con ruồi xanh đậu bên hai mép của gã. Có vẻ như nó đã được tỉa xén rất tỉ mỉ. Quái lạ! Vào trong này rồi mà sao vẫn đỏm dáng thế nhỉ. Với những gã đàn ông nhiều râu như Nguyễn Văn Vinh, chỉ sau một đêm không cạo thì sáng ra đã tua tủa như chông, đằng này hàng ria của gã nhẵn thín, lại được tỉa tót cẩn thận.
Hóa ra không phải thế, đấy là "tác phẩm" của những gã bạn tù rảnh việc, nên khi thấy một lão già phạm cái tội "hiếp dâm trẻ em" - cái tội mà đám tù ghét nhất, đã hè nhau đè lão ra nhổ cho bằng sạch mọi cái râu, từ chuyên môn gọi là "xe râu".
"Rượu vào, em lại quên hết"
Lừ khừ, lử khử và ngọng líu ngọng lô, là cảm nhận đầu tiên của chúng tôi về Nguyễn Văn Vinh, gã đàn ông đã gây ra vụ hiếp dâm bé gái 13 tuổi khiến cháu mang thai, ở thị trấn Chí Linh, huyện Sao Đỏ, tỉnh Hải Dương khiến dư luận bức xúc thời gian qua. Sau vài tháng lẩn trốn trên Thái Nguyên, Vinh đã được một người em họ đưa về đầu thú cơ quan Công an. Gặp gã tại Trại tạm giam Công an tỉnh Hải Dương, hỏi lại câu chuyện mà có lẽ gã đang muốn quên đi, thấy có gì đó hơi ngại ngần, có lẽ là bởi cả người phỏng vấn lẫn người trả lời đều không muốn nhắc đến từng chi tiết "nhạy cảm" trong vụ án này.
Thành ra, cuộc trò chuyện của chúng tôi và Vinh thỉnh thoảng lại phải dừng lại để... nghĩ. Và cũng là để gã khóc. Nhìn một người đàn ông có tuổi, nhăn nheo, rúm ró ngồi khóc, những giọt nước mắt không ứa ra được và tiếng khóc cứ ùng ục trong cổ họng, giọng thì méo xệch đi, chợt chua xót cái cảm giác, già từng này tuổi rồi còn không trót đời, không sống an phận nốt quãng đời còn lại, nỡ nào lại đi làm cái việc xấu xa với một bé gái.
"Bé H. gọi ông là gì?" - tôi hỏi gã. "Nó gọi em là "ông", em gọi nó là "cháu". Bằng cái giọng ngọng nghịu, gã xưng "em" với chúng tôi. Thiếu tá Nguyễn Minh Trường - cán bộ Phòng CSĐT tội phạm về TTXH Công an tỉnh Hải Dương - người dẫn chúng tôi vào gặp Vinh vừa nghe câu chuyện, vừa phải "phiên dịch" giúp. Anh cũng là người tường tận vụ việc, cứ nhìn gã tội phạm không còn trẻ mà lắc đầu ngao ngán.
Hỏi, vì sao mà lại nảy sinh dâm tà với một cô bé đáng tuổi cháu mình, gã bảo, tất cả là tại hoàn cảnh.
Vinh đã có một đời vợ, có với gã được 3 đứa con, đứa lớn sinh năm 1979, đứa bé sinh năm 1983, nhưng hai người ly thân từ năm 1990, bà vợ nhà ở tận ngoài thị tứ. Vài năm sau thì cũng có một người đàn bà cùng làng chấp nhận làm vợ lẽ, gã lại có với bà này một đứa con trai nữa, nhưng mối duyên chắp vá này không được bao lâu, hỏi lý do tại sao người đàn bà này lại bỏ gã ra đi, Vinh nói: "Tại người ta ghen quá đấy mà".
Ông trời quả là không lấy hết của ai cái gì. Gã không giàu có, quanh năm chỉ có nghề làm ruộng, ngày mùa nông nhàn thì theo người ta đi làm thợ xây, thế mà cũng có nhiều cô "xin chết" mới lạ. Chung quy là tại gã đào hoa quá. Tôi nói với gã như thế, Vinh cười méo xệch. Tìm đến ngôi làng gã ở mới biết, gã có tới mấy cô nhân tình, kiểu như ở với nhau theo kiểu "già nhân ngãi, non vợ chồng", nhưng chả có cô nào ở được lâu. Nhưng hình như cái sự "đào hoa" của gã hơi thái quá, nghĩa là ở gã có cái máu "dê" hơn mức bình thường, đến nỗi, người làng còn nói, Vinh từng ngủ với cả một người đàn bà điên.
Gã đàn ông làm trò "người lớn" với H. năm nay đã gần lục tuần. Hỏi gã, biết hoàn cảnh cô bé ấy như thế, sao lại không thương mà còn làm hại tương lai của nó, Vinh cúi đầu: "Em thương nó lắm chứ, nhưng chỉ tại hoàn cảnh em... sống một mình, đi ra đi vào thui thủi...". Tuy nhiên, nếu phân tích hành vi của Vinh thì thấy, gã hành động trong một thời gian dài, nghĩa là nếu là con người có lương tâm, có đạo đức, gã sẽ nghĩ lại.
Nếu như chỉ là một lần, do bị rượu chè kích động không làm chủ được bản thân, thì còn có thể làm dư luận bớt giận, đằng này gã làm chuyện đồi bại trong một thời gian dài, thậm chí có "kịch bản" hẳn hoi, thì dư luận không thể nào tha thứ cho gã được. Hình như cũng có lúc gã nghĩ lại, gã ngậm ngùi: "Sau mỗi lần như thế, em lại tự trách mình, nhưng cứ rượu chè vào, em lại quên hết".
Tôi bật cười khi ngắm kỹ gương mặt gã. Hai bên mép có hai hàng ria lún phún được tỉa khéo đến kinh ngạc. Gã cho biết, đó là "tác phẩm" của các bạn tù. Đám tù vốn ghét nhất các can phạm mang tội "hiếp dâm", thế nên ngay khi nhập trại, bạn tù đã "tặng" gã hai quả ria mép rất "chuẩn men", mà nghe nói để "tạo hình tác phẩm" này, mất rất nhiều công sức cũng như... trí tuệ. Hai sợi chỉ được rút từ quần áo ra dài chỉ độ gang tay, được xe lại, cộng thêm một chiếc tăm là đã đủ dụng cụ.
Bình thường, người ta có thể dùng nhíp để nhổ râu, việc ấy cũng chẳng khó khăn và không gây đau đớn gì, nhưng nếu luồn sợi râu vào đoạn chỉ đã xe lại và sợi râu bật tưng lên nhờ chiếc tăm, thì cảm giác ấy như bị "củ hành", khiến người bị "xe râu" rất ức chế. Bao nhiêu cái râu là bằng ấy lần chiếc tăm nảy tưng lên. Đó là một "trò chơi" cũng như là một hình phạt, giống kiểu "chăn kiến" mà các bạn tù dành riêng cho những kẻ phạm tội đặc biệt.
"Cháu ghét ông ấy lắm

Sự vụng về, ngây ngô của nó khiến những người lớn có lương tri không khỏi đau đớn, nhất là bà ngoại nó, người đã thay bố mẹ nó nuôi dạy H. từ nhỏ. Nó có bố mẹ đầy đủ đấy nhưng họ đã bỏ nhau. Bố thì đi lấy vợ, sinh thêm được hai đứa em nữa, còn mẹ nó sang Nga, hình như là làm osin cho người ta. Nghĩa là nó bị đẩy ra bên ngoài tổ ấm, côi cút dựa vào bà ngoại. Bố nó sống cùng làng, ở cách nhà bà ngoại một đoạn, nhưng khi chúng tôi đến, bố nó kiếm cớ có việc rồi xách xe đi đâu mất, để bà ngoại nó ở lại tiếp chuyện chúng tôi.
Nhà cô bé H. ở giữa làng, đó là một ngôi nhà mái bằng cũ kỹ, rộng chừng hơn hai chục mét vuông. Em ở đó với bà ngoại và chị gái mình. Bà ngoại của H năm nay đã hơn 70 tuổi, lọ mọ, lam lũ, vừa kể chuyện vừa khóc: "Bố mẹ nó bỏ nhau, mẹ nó đi Nga làm osin, mỗi tháng đâu được 300 đô, còn bố nó lấy vợ, sinh 2 con trai rồi. Trước đây bố nó ở cùng nhà này, từ hồi bỏ nhau, bố nó dỡ hết đồ đạc, từ cái tay vịn cầu thang, giường tủ... mang đi. Mẹ nó thỉnh thoảng gửi tiền về để tôi nuôi chị em nó và sắm lại đồ đạc. Đến bây giờ mới mua được chiếc tivi và bộ bàn ghế".
Nhìn quanh quất, trong ngôi nhà có gác xép, bộ bàn ghế và chiếc tivi là giá trị nhất, còn mọi đồ vật đều cũ kỹ như chủ nhân của nó. Bà ngoại H. tên là Tới, chồng bà đã mất rồi, bà cũng có mấy người con nhưng mẹ H. hoàn cảnh nhất nên bà đến ở trông cháu cho mẹ nó đi làm ăn xa.
Tối đó, bà Tới thấy cháu H. kêu đau bụng. Vén bụng cháu lên xem, bà thấy nó to khác thường nhưng lại nghĩ là nó đau bụng giun nên mua cho nó viên giảm đau uống. Đến 7 giờ sáng hôm sau, H. vẫn kêu đau, bà mới đưa nó lên trạm y tế. Ở đây, họ bảo đưa nó lên bệnh viện. Và tại bệnh viện, các bác sĩ thông báo cái tin rụng rời khiến bà suýt xỉu. "Bác sĩ nói, một cánh tay còn thò cả ra ngoài rồi, sợ quá các bác ạ".
Ngôi nhà của Nguyễn Văn Vinh ở cách đó chỉ vài chục bước chân, nhìn nó giống một túp lều hơn là nhà. Mỗi lần đi qua đó, bà Tới lại thấy như nghẹn thở, bà hình dung ra gã hàng xóm đốn mạt đã hại đời cháu bà. Bà kể rằng, ở làng này, lão nổi tiếng là "dê", mấy vợ mấy con rồi nhưng vẫn không thấy đủ, còn ngủ với cả một người điên. Hằng ngày, bé H thường ở nhà một mình, thấy "ông Vinh" rủ sang nhà chơi xem "phim" thì cũng hồn nhiên theo sang. Mỗi lần được 30 nghìn, cô bé đều đi mua kẹo ăn.
"Khi biết chuyện, bố nó rồ lên định sang đánh lão ấy nhưng hàng xóm can ngăn. Con bé này dại lắm, nếu là trẻ con nhà khác thì đã biết mách bà, mách bố" - bà Tới nói. Ngồi nghe chúng tôi nói chuyện với bà mình, cô bé H dẩu mỏ ra hóng và cười khì khì khi chúng tôi hỏi về "ông Vinh". "Cháu có muốn vào trại gặp ông ấy không?". H. lắc đầu và im lặng trước bất cứ câu hỏi nào. Nhưng trước khi chúng tôi về, H. chạy theo nói gọn lỏn một câu: "Cháu ghét ông ấy lắm".
Năm học mới đã bắt đầu được hơn tuần nay, H. giờ đã đi học lại, nhìn nó xúng xính trong bộ đồng phục, cặp sách căng phồng sách bút, bà Tới lại thấy tim mình đau thắt. Bà lo cho tương lai của nó...
"Rượu vào, em lại quên hết"
Lừ khừ, lử khử và ngọng líu ngọng lô, là cảm nhận đầu tiên của chúng tôi về Nguyễn Văn Vinh, gã đàn ông đã gây ra vụ hiếp dâm bé gái 13 tuổi khiến cháu mang thai, ở thị trấn Chí Linh, huyện Sao Đỏ, tỉnh Hải Dương khiến dư luận bức xúc thời gian qua. Sau vài tháng lẩn trốn trên Thái Nguyên, Vinh đã được một người em họ đưa về đầu thú cơ quan Công an. Gặp gã tại Trại tạm giam Công an tỉnh Hải Dương, hỏi lại câu chuyện mà có lẽ gã đang muốn quên đi, thấy có gì đó hơi ngại ngần, có lẽ là bởi cả người phỏng vấn lẫn người trả lời đều không muốn nhắc đến từng chi tiết "nhạy cảm" trong vụ án này.
Thành ra, cuộc trò chuyện của chúng tôi và Vinh thỉnh thoảng lại phải dừng lại để... nghĩ. Và cũng là để gã khóc. Nhìn một người đàn ông có tuổi, nhăn nheo, rúm ró ngồi khóc, những giọt nước mắt không ứa ra được và tiếng khóc cứ ùng ục trong cổ họng, giọng thì méo xệch đi, chợt chua xót cái cảm giác, già từng này tuổi rồi còn không trót đời, không sống an phận nốt quãng đời còn lại, nỡ nào lại đi làm cái việc xấu xa với một bé gái.
"Bé H. gọi ông là gì?" - tôi hỏi gã. "Nó gọi em là "ông", em gọi nó là "cháu". Bằng cái giọng ngọng nghịu, gã xưng "em" với chúng tôi. Thiếu tá Nguyễn Minh Trường - cán bộ Phòng CSĐT tội phạm về TTXH Công an tỉnh Hải Dương - người dẫn chúng tôi vào gặp Vinh vừa nghe câu chuyện, vừa phải "phiên dịch" giúp. Anh cũng là người tường tận vụ việc, cứ nhìn gã tội phạm không còn trẻ mà lắc đầu ngao ngán.
Hỏi, vì sao mà lại nảy sinh dâm tà với một cô bé đáng tuổi cháu mình, gã bảo, tất cả là tại hoàn cảnh.
Vinh đã có một đời vợ, có với gã được 3 đứa con, đứa lớn sinh năm 1979, đứa bé sinh năm 1983, nhưng hai người ly thân từ năm 1990, bà vợ nhà ở tận ngoài thị tứ. Vài năm sau thì cũng có một người đàn bà cùng làng chấp nhận làm vợ lẽ, gã lại có với bà này một đứa con trai nữa, nhưng mối duyên chắp vá này không được bao lâu, hỏi lý do tại sao người đàn bà này lại bỏ gã ra đi, Vinh nói: "Tại người ta ghen quá đấy mà".
Ông trời quả là không lấy hết của ai cái gì. Gã không giàu có, quanh năm chỉ có nghề làm ruộng, ngày mùa nông nhàn thì theo người ta đi làm thợ xây, thế mà cũng có nhiều cô "xin chết" mới lạ. Chung quy là tại gã đào hoa quá. Tôi nói với gã như thế, Vinh cười méo xệch. Tìm đến ngôi làng gã ở mới biết, gã có tới mấy cô nhân tình, kiểu như ở với nhau theo kiểu "già nhân ngãi, non vợ chồng", nhưng chả có cô nào ở được lâu. Nhưng hình như cái sự "đào hoa" của gã hơi thái quá, nghĩa là ở gã có cái máu "dê" hơn mức bình thường, đến nỗi, người làng còn nói, Vinh từng ngủ với cả một người đàn bà điên.
Gã đàn ông làm trò "người lớn" với H. năm nay đã gần lục tuần. Hỏi gã, biết hoàn cảnh cô bé ấy như thế, sao lại không thương mà còn làm hại tương lai của nó, Vinh cúi đầu: "Em thương nó lắm chứ, nhưng chỉ tại hoàn cảnh em... sống một mình, đi ra đi vào thui thủi...". Tuy nhiên, nếu phân tích hành vi của Vinh thì thấy, gã hành động trong một thời gian dài, nghĩa là nếu là con người có lương tâm, có đạo đức, gã sẽ nghĩ lại.
Nếu như chỉ là một lần, do bị rượu chè kích động không làm chủ được bản thân, thì còn có thể làm dư luận bớt giận, đằng này gã làm chuyện đồi bại trong một thời gian dài, thậm chí có "kịch bản" hẳn hoi, thì dư luận không thể nào tha thứ cho gã được. Hình như cũng có lúc gã nghĩ lại, gã ngậm ngùi: "Sau mỗi lần như thế, em lại tự trách mình, nhưng cứ rượu chè vào, em lại quên hết".
Tôi bật cười khi ngắm kỹ gương mặt gã. Hai bên mép có hai hàng ria lún phún được tỉa khéo đến kinh ngạc. Gã cho biết, đó là "tác phẩm" của các bạn tù. Đám tù vốn ghét nhất các can phạm mang tội "hiếp dâm", thế nên ngay khi nhập trại, bạn tù đã "tặng" gã hai quả ria mép rất "chuẩn men", mà nghe nói để "tạo hình tác phẩm" này, mất rất nhiều công sức cũng như... trí tuệ. Hai sợi chỉ được rút từ quần áo ra dài chỉ độ gang tay, được xe lại, cộng thêm một chiếc tăm là đã đủ dụng cụ.
Bình thường, người ta có thể dùng nhíp để nhổ râu, việc ấy cũng chẳng khó khăn và không gây đau đớn gì, nhưng nếu luồn sợi râu vào đoạn chỉ đã xe lại và sợi râu bật tưng lên nhờ chiếc tăm, thì cảm giác ấy như bị "củ hành", khiến người bị "xe râu" rất ức chế. Bao nhiêu cái râu là bằng ấy lần chiếc tăm nảy tưng lên. Đó là một "trò chơi" cũng như là một hình phạt, giống kiểu "chăn kiến" mà các bạn tù dành riêng cho những kẻ phạm tội đặc biệt.
"Cháu ghét ông ấy lắm

Bé H.
Cái máu "dê" của Vinh thì không chỉ đàn bà mà đàn ông làng này cũng biết. Nhưng bé H. thì không biết, nó chỉ là một cô bé con, thời điểm H bị xâm hại đầu tiên là năm 2004, khi đó nó mới 12 tuổi. Hằng ngày, nó mò sang chơi với "ông Vinh", hồn nhiên, ngây thơ như cái tuổi của nó. Ngây thơ đến nỗi bị xâm hại, có thai đến tuần thứ 17 và bị sảy, khi chúng tôi hỏi chuyện, nó vẫn cười khì khì.Sự vụng về, ngây ngô của nó khiến những người lớn có lương tri không khỏi đau đớn, nhất là bà ngoại nó, người đã thay bố mẹ nó nuôi dạy H. từ nhỏ. Nó có bố mẹ đầy đủ đấy nhưng họ đã bỏ nhau. Bố thì đi lấy vợ, sinh thêm được hai đứa em nữa, còn mẹ nó sang Nga, hình như là làm osin cho người ta. Nghĩa là nó bị đẩy ra bên ngoài tổ ấm, côi cút dựa vào bà ngoại. Bố nó sống cùng làng, ở cách nhà bà ngoại một đoạn, nhưng khi chúng tôi đến, bố nó kiếm cớ có việc rồi xách xe đi đâu mất, để bà ngoại nó ở lại tiếp chuyện chúng tôi.
Nhà cô bé H. ở giữa làng, đó là một ngôi nhà mái bằng cũ kỹ, rộng chừng hơn hai chục mét vuông. Em ở đó với bà ngoại và chị gái mình. Bà ngoại của H năm nay đã hơn 70 tuổi, lọ mọ, lam lũ, vừa kể chuyện vừa khóc: "Bố mẹ nó bỏ nhau, mẹ nó đi Nga làm osin, mỗi tháng đâu được 300 đô, còn bố nó lấy vợ, sinh 2 con trai rồi. Trước đây bố nó ở cùng nhà này, từ hồi bỏ nhau, bố nó dỡ hết đồ đạc, từ cái tay vịn cầu thang, giường tủ... mang đi. Mẹ nó thỉnh thoảng gửi tiền về để tôi nuôi chị em nó và sắm lại đồ đạc. Đến bây giờ mới mua được chiếc tivi và bộ bàn ghế".
Nhìn quanh quất, trong ngôi nhà có gác xép, bộ bàn ghế và chiếc tivi là giá trị nhất, còn mọi đồ vật đều cũ kỹ như chủ nhân của nó. Bà ngoại H. tên là Tới, chồng bà đã mất rồi, bà cũng có mấy người con nhưng mẹ H. hoàn cảnh nhất nên bà đến ở trông cháu cho mẹ nó đi làm ăn xa.
Tối đó, bà Tới thấy cháu H. kêu đau bụng. Vén bụng cháu lên xem, bà thấy nó to khác thường nhưng lại nghĩ là nó đau bụng giun nên mua cho nó viên giảm đau uống. Đến 7 giờ sáng hôm sau, H. vẫn kêu đau, bà mới đưa nó lên trạm y tế. Ở đây, họ bảo đưa nó lên bệnh viện. Và tại bệnh viện, các bác sĩ thông báo cái tin rụng rời khiến bà suýt xỉu. "Bác sĩ nói, một cánh tay còn thò cả ra ngoài rồi, sợ quá các bác ạ".
Ngôi nhà của Nguyễn Văn Vinh ở cách đó chỉ vài chục bước chân, nhìn nó giống một túp lều hơn là nhà. Mỗi lần đi qua đó, bà Tới lại thấy như nghẹn thở, bà hình dung ra gã hàng xóm đốn mạt đã hại đời cháu bà. Bà kể rằng, ở làng này, lão nổi tiếng là "dê", mấy vợ mấy con rồi nhưng vẫn không thấy đủ, còn ngủ với cả một người điên. Hằng ngày, bé H thường ở nhà một mình, thấy "ông Vinh" rủ sang nhà chơi xem "phim" thì cũng hồn nhiên theo sang. Mỗi lần được 30 nghìn, cô bé đều đi mua kẹo ăn.
"Khi biết chuyện, bố nó rồ lên định sang đánh lão ấy nhưng hàng xóm can ngăn. Con bé này dại lắm, nếu là trẻ con nhà khác thì đã biết mách bà, mách bố" - bà Tới nói. Ngồi nghe chúng tôi nói chuyện với bà mình, cô bé H dẩu mỏ ra hóng và cười khì khì khi chúng tôi hỏi về "ông Vinh". "Cháu có muốn vào trại gặp ông ấy không?". H. lắc đầu và im lặng trước bất cứ câu hỏi nào. Nhưng trước khi chúng tôi về, H. chạy theo nói gọn lỏn một câu: "Cháu ghét ông ấy lắm".
Năm học mới đã bắt đầu được hơn tuần nay, H. giờ đã đi học lại, nhìn nó xúng xính trong bộ đồng phục, cặp sách căng phồng sách bút, bà Tới lại thấy tim mình đau thắt. Bà lo cho tương lai của nó...
| "Lần cuối cùng, em thấy bụng nó to, em hỏi thì nó nói là: "Cháu vừa ăn no đấy ông ạ". Lần đó, em cho nó 40 nghìn, còn những lần khác chỉ 30 nghìn thôi. Em thấy em thật khốn nạn, em mong sau này có ngày về gặp lại để cầu xin gia đình cháu H. và dân làng tha thứ. Em xấu hổ lắm, từng này tuổi rồi mà chả ra gì. Em nói bằng cả tấm lòng chân thật của em" - Nguyễn Văn Vinh vừa khóc vừa nói. |
| "Bây giờ tôi già rồi, chỉ biết trông nom các cháu, chờ mẹ nó về lấy chồng cho con lớn, còn con bé H., chắc chả lấy chồng được nữa đâu. Sau này hai mẹ con nó ở vậy trông nom nhau. Tôi chỉ mong pháp luật cho cái ông ấy đi tù mãi mãi cũng được, không cần đền bù gì hết. Hôm chăm cháu ở bệnh viện, nếu mà có người khác trông hộ, tôi về vả chết lão ấy" - bà Tới nghẹn ngào. |
| - Tại sao anh không nghĩ nếu cứ quan hệ như thế thì cháu H. sẽ có thai? - Em nghĩ nó còn nhỏ quá, không có thai được.- Anh không sợ bố mẹ, bà ngoại nó biết à? - Nó chẳng bảo ai đâu. Mỗi lần được 30 nghìn, nó đều đi mua kẹo. - Vậy những đĩa phim sex mà anh mở để cho cái H. xem, anh lấy ở đâu? - Thằng bạn em nó cho từ lâu lắm rồi, thỉnh thoảng buồn em mở ra xem. - Anh vào trong này thế nào, ăn ngủ được không? - Em ngủ kém lắm. Nghĩ ngợi nhiều, bằng này tuổi rồi... - Nhiều vợ, nhiều nhân tình, nhiều con cái thế thì từ hôm vào trại đến nay, chắc nhiều người gửi quà lắm nhỉ? - Chưa ạ, chẳng có ai gửi cho em cái gì (bật khóc). |




0 nhận xét:
Đăng nhận xét